30/4/1975 - 30/4/2022 - 47 năm ngày Tổ quốc thống nhất, ngày Non sông Hòa bình.
YEUSUVIET.COM - Lịch sử Việt Nam từ khởi thủy dựng nước đến nay đã trải qua những năm tháng hào hùng giữ nước xen lẫn bi thương của chiến tranh. Hiếm có dân tộc, quốc gia nào trải qua cả ngàn năm chịu sự đô hộ của một quốc gia, chủng tộc khác nhưng vẫn hiên ngang, gai góc giành lại độc lập, thống nhất và tự do. Cái giá của người Việt đổ xuống trong suốt thời kỳ quân chủ chuyên chế đơn giản chỉ giữ lấy một nước Việt riêng, một bờ cõi riêng của tộc Việt ở một cõi trời Nam. Bài học và giấc mơ của bao thế hệ người Việt ngã xuống suốt mấy ngàn năm qua chỉ vỏn vẹn có mấy chữ giản đơn: hãy giữ lấy hòa bình và thống nhất cho dân tộc này.
Bài liên quan
Những ngày trước 30/4/1975...
Nếu có hỏi về những ngày trước ngày 30/4/1975, Việt Nam có điều gì, thì chắc chắn đó là chiến tranh. Dẫu rằng ở mỗi miền Nam, Bắc đều có những quan điểm chính trị và đường lối xây dựng xã hội riêng, nhưng cuộc sống mỗi người dân chắc chắn vẫn xoay quanh hai từ chiến tranh. Và nếu có hỏi, với người Việt Nam trong những ngày trước ngày 30/4/1975 điều gì là mong mỏi nhất, có lẽ không người Việt Nam nào lại không trả lời mình mong muốn hòa bình. Hòa bình và chiến tranh luôn là những mặt đối lập thường xuyên hiện ra, giày vò trong tâm thức của bao nhiêu thế hệ người Việt. Hòa bình là niềm mong ước và khắc khoải của người Việt; chiến tranh là ác mộng nhưng cũng chính là lúc bản lĩnh kiêu hùng của người Việt hiện lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Trước ngày 30/4/1975, hàng hàng lớp lớp những người con của cả hai miền Nam, Bắc lần lượt rời khỏi gia đình, đi về phía hai bờ con sông Bến Hải hiền hòa và chiến đấu chống lại nhau. Trong suốt những năm tháng đó, chiến tranh đã buộc những người anh em phải đối đầu với nhau, bắn vào nhau và không nhìn mặt nhau!? Không! Không hoàn toàn như thế. Trong những năm tháng đó, vẫn có vô vàn những người con của cả hai bờ chiến tuyến đến gần nhau, bắt tay nhau và trao nhau những cái khoác vai mang đậm tính đồng bào và tinh thần Việt Nam. Phía xa xa kia là những tầm nhìn tương lai và ý thức hệ, nhưng trước đầu súng của người lính là mảnh trăng treo, sau chinh chiến tàn là đôi dòng lệ mừng cúi mặt và trên chiến trường sau những thời khắc quyết tử, là nụ cười Việt Nam.
Những ngày sau 30/4/1975...
Lịch sử Việt Nam đã trải qua bao nhiêu biến cô và những tháng ngày sau ngày 30/4/1975 là những biến cố không thể nào quên trong ký ức của rất nhiều người mà nếu lúc đó hiểu, nay tuổi cũng đã tròn một vòng đời - 60 năm! Nhiều người tôi từng gặp, họ kể về những năm tháng ăn bo bo độn sắn, kể về những ngày mót củ mì, những đêm "ngăn sông, cấm chợ" trước Đổi Mới... Nhiều lắm, những câu chuyện của một thời hậu chiến được từ cả hai miền Nam Bắc nhớ lại, nhắc lại và trầm ngâm như những tiếng chuông chùa chiều âm vang... Rồi cũng chính những con người đã sống những ngày tháng sau ngày 30/4/1975 đó nhìn lại và tự hỏi sao mình có thể vượt qua những năm tháng khổ cực ấy!? Nhưng rồi cũng đã qua...
Nhưng sau ngày 30/4/1975, sau 47 năm nhìn lại, có phải người Việt Nam nào cũng nhìn thấy sau ngày 30/4 năm ấy là hòa bình, là thống nhất, là non sông thu về một mối hay chăng!? Phải, sau ngày 30/4/1975, là ngày dân tộc ở hai miền Nam Bắc không còn bị chia cắt, là Đất mẹ Việt Nam đã liền một dãy từ Hà Giang đến Cà Mau và Tổ quốc Việt Nam đã trọn vẹn một hình hài với sông Bến Hải đổ về biển Đông cuồn cuộn như khát vọng Việt Nam Thống Nhất không bao giờ bị mất đi. Những năm tháng hòa bình này đã đánh đổi bằng bao nhiêu xương máu, bằng bao nhiêu nước mắt, bằng bao nhiêu đêm trắng mẹ ngóng chờ tin con? Chiến tranh là nỗi bất hạnh của cả hai chiến tuyến, chiến thắng là hạnh phúc của một bên nhưng hòa bình là tất cả những gì những người dân mong đợi! Dẫu có buồn, có vui, dẫu có hân hoan hay đau lòng, thì cũng đã qua...!
47 năm ngày Tổ quốc thống nhất
Từ hòa bình nhìn lại, đã 47 năm rồi ư, đã 47 năm với những con người từ cả hai bờ chiến tuyến từng chiến đấu chống lại nhau và cuối cùng đã có một bên chiến thắng! Nhưng 47 năm này liệu có đã quá đủ cho một thời gian quá dài vết thương dân tộc cần phải hàn gắn!? Có người sẽ không muốn thì sẽ có người khao khát vết thương ấy hãy mau chóng lành lặn đi thôi! Khí chất và tinh thần Việt Nam trong những năm tháng chiến tranh đã lừng lững đưa Dân tộc này vượt qua tất cả những toan tính chính trị của các cường quốc, để mang về một Đất Mẹ Việt Nam liền một dãy từ Bắc chí Nam! Thế hệ những con người từng cấm súng trên chiến trường Việt Nam nay đã gần như những ánh dương cuối chiều, nhường lại cho những người trẻ dần bước lên vũ đài lịch sử và đó là một sự tất yếu khách quan của lịch sử!
Đất nước đã thống nhất, đã hòa bình thì những nỗi đau chia cắt, chiến tranh cũng hãy để nó qua đi. Một thế hệ sương gió chiến trường đã là quá đủ, hãy để một thế hệ mới với một khát vọng Việt Nam mới trong thời đại hòa bình được lớn lên và sẽ là tương lai của Dân tộc. Nhìn về quá khứ, nhìn về những năm tháng chiến tranh để biết được cái giá của hòa bình hôm nay chẳng hề rẻ chút nào! Nhìn về những ngày tháng quê hương đầy bom đạn để biết trân trọng những tấc đất, tấc sông, tất biển của bao thế hệ người Việt đã đổ máu xuống để "quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh"! Và cũng hãy nhìn về ngày hôm nay với những vận hội mới, thách thức mới mà biết rằng Việt Nam lúc này, ngay lúc này và ngày mai cần nhiều hơn những gì đã có trong quá khứ!
30/4 - xin hãy nhớ về những người lính mang dòng máu đỏ da vàng đã ngã xuống và xin đừng phụ lòng những vị Anh Hùng Không Tên đã hy sinh thanh xuân cho một Việt Nam Hòa Bình hôm nay!
YÊU SỬ VIỆT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét